Kết quả tìm kiếm cho "bể hụi"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 90
Khi gió bấc tràn về, chúng tôi trở lại xã Vĩnh Xương rồi xuôi về Khánh Bình. Hai xã biên giới ấy như đôi cánh tay dang rộng, đón dòng Mekong chảy vào đất Việt. Nơi đây, sông không chỉ mang phù sa bồi đắp ruộng đồng mà còn mang theo nhịp sống kinh tế mới. Người dân vẫn giữ nếp mưu sinh dựa vào con nước nhưng vẫn chủ động mở thêm những hướng đi phù hợp với sự phát triển của vùng biên hôm nay.
Thời gian qua, liên tiếp xảy ra các vụ vỡ hụi hoặc bị chủ hụi dùng thủ đoạn lừa đảo chiếm đoạt tài sản, khiến nhiều người bàng hoàng. Điển hình như vụ của Lê Cẩm Tú (SN 1996), ngụ phường Long Phú (tỉnh An Giang).
Ngày 21/10, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh An Giang cho biết vừa ra quyết định truy tìm đối tượng Nguyễn Ngọc Diễm, sinh năm 1997, cư trú đường Nguyễn Thái Học, phường Rạch Giá (tỉnh An Giang) để phục vụ công tác điều tra vụ “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản” xảy ra tại phường Rạch Giá.
Tân Hiệp không chỉ nổi tiếng là vùng đất trù phú, nơi có những cánh đồng lúa chín trải dài mà còn ghi dấu trong lòng bao người bởi mùi hương riêng len lỏi trong từng con ngõ nhỏ: Mùi bánh đa phơi nắng thơm mùi gạo mới, mùi nắng gió đồng quê. Đằng sau đó là câu chuyện của những con người cả đời gắn bó với nghề truyền thống, góp phần tạo nên bản sắc văn hóa và sinh kế cho người dân.
Khi nước “nhảy khỏi bờ”, tôi thích trở về với những cánh đồng xả lũ xứ đầu nguồn An Giang. Ở đó, tôi tìm lại chút bình yên ngày xưa và cảm nhận thú tiêu dao chốn ruộng đồng.
Sáng 24/9, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh An Giang cho biết, đã ra quyết định truy tìm đối tượng Dương Quốc Giang (sinh năm 1996, cư trú tại đặc khu Phú Quốc, tỉnh An Giang), để phục vụ công tác điều tra vụ án lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.
Với nhiều người dân, tham gia chơi hụi được xem như một hình thức tiết kiệm và xoay vòng vốn trong lúc khó khăn. Chủ hụi thường là người thân quen, có uy tín trong cộng đồng, nên việc góp tiền hằng tháng giống như “gửi niềm tin”. Tuy nhiên, sự việc lần này cho thấy niềm tin ấy có thể biến thành nỗi đau khó lành.
Khi phố phường chìm sâu trong giấc ngủ, ánh đèn vàng lặng lẽ trải dài trên những con đường vắng, nơi từng ngôi nhà đã khép cửa, im ắng thì ở chợ đầu mối Rạch Sỏi (tỉnh An Giang), một ngày mới vừa bắt đầu. Màn đêm đen, sương lạnh thấm vào da thịt, nhưng không khí trong chợ đã bừng lên bởi nhịp sống hối hả. Không có tiếng còi xe inh ỏi hay dòng người chen chúc, ở đây chỉ có tiếng rì rầm quen thuộc: Tiếng xe tải, tiếng người gọi nhau í ới, tiếng rao hàng vang vọng.
Khi con nước ngoài sông lừ lừ chín đỏ, cũng là lúc người dân châu thổ Cửu Long chuẩn bị đón mùa lũ mới. Dù nước lũ bây giờ không còn như trước, nhưng những ai sinh ra, lớn lên trên đất phù sa đều có chút gì đó mong mỏi, đón chờ...
Mải miết với những chuyến đi, tôi bất chợt nhìn thấy những mâm nhãn đầu mùa bày bán ven đường. Lúc ấy, trong lòng chợt có chút bâng khuâng, khi nhớ lại hình ảnh về những mùa nhãn xưa ở xứ vườn Mỹ Đức - Khánh Hòa, khi tôi còn hớt tóc húi cua.
Mải mê với những chuyến đi xuôi ngược, bất chợt tôi gặp lại sắc tím ô môi dìu dịu nở trên cành. Khi ấy, trong lòng khách đường xa có chút bâng khuâng, bởi vẻ đẹp dung dị ấy lại đến mùa “thắp lửa” trên cây.
Với người qua lại, quầy hàng, quang gánh chỉ là một khung cảnh thông thường, lướt qua chẳng cần bận tâm. Nhưng với người bên vệ đường, quầy hàng là tất cả những gì họ có, kế mưu sinh của cả gia đình. Dù cuộc sống có thay đổi hiện đại thế nào, những “chợ bên đường” ấy vẫn sẽ tồn tại dài lâu.